-
07- Nợ tình yêu
Chuyện kể: Ðại thi hào Rabindranath Tagore của Ấn Ðộ có
kể câu chuyện ngụ ngôn như sau:
Khi còn trẻ, tôi cảm thấy tràn đầy năng lực... Một buổi
sáng nọ, tôi ra khỏi nhà và hô lớn: "Tôi sẵn sàng phục vụ bất cứ ai muốn".
Thế là tôi hăm hở lên đường và trong tư thế sẵn sàng phục vụ bất cứ ai chờ đợi.
Từ đằng xa, đức vua và đoàn tùy tùng tiến đến. Vừa nghe tiếng tôi, ngài đã dừng
lại và nói với tôi: "Ta đưa ngươi vào
cung hầu hạ ta và bù lại, ta sẽ ban cho ngươi quyền hành". Ngẫm nghĩ,
không biết dùng quyền hành để làm gì, tôi đành lặng lẽ bỏ đi...Tôi tiếp tục ra
đi và hô lớn: "Tôi sẵn sàng phục vụ bất cứ ai muốn". Chiều hôm đó, có
một cụ già ngỏ ý thuê tôi và để đền bù, cụ cho tôi những đồng bạc mà âm thanh
vang lên như bản nhạc. Nhưng tôi cảm thấy không cần tiền bạc, cho nên đành tiếp
tục ra đi.
Tôi tiếp tục ra đi và tiến gần đến một căn nhà xinh
đẹp. Một em bé gái xinh đẹp chào tôi và đề nghị với tôi: "Tôi thuê anh và
bù lại, tôi sẽ tặng cho anh nụ cười của tôi". Tôi cảm thấy do dự. Một nụ
cười sẽ kéo dài bao lâu? Chỉ trong chớp nhoáng, cô bé đã biến vào bóng tối...
Khi tôi rời bỏ căn nhà xinh đẹp, thì trời cũng đã
tối. Tôi ngã người trên thảm cỏ và ngủ thiếp. Sáng ngày hôm sau, tôi thức giấc
trong sự mệt mỏi. Khi mặt trời vừa lên, tôi đi lần ra bãi biển. Một cậu bé đang
chơi đùa trên cát. Vừa thấy tôi, nó ngẩng đầu lên, mỉm cười như thể đã từng
quen biết với tôi. Một lúc sau, nó nói với tôi: "Tôi sẵn sàng thuê anh và
bù lại, tôi không có gì để cho anh cả". Tôi đón nhận ngay giao kèo của cậu
bé. Và chúng tôi bắt đầu chơi đùa với nhau trên bãi cát. Những người qua lại
ngỏ ý muốn thuê tôi, nhưng tôi từ chối, bởi vì từ ngày hôm đó, tôi mới thực sự
cảm thấy mình là một con người tự do.
Không gì quý bằng độc lập tự do: không chừng câu
khẩu hiệu quen thuộc này ứng dụng một cách rất xác thực vào đời sống Ðức Tin
của chúng ta... Chúng ta tuyên xưng Chúa Giêsu là Ðấng Cứu Thoát, bởi vì Ngài
đến để giải phóng chúng ta, Ngài đến để làm cho chúng ta được tự do. Và tự do
mà Ngài mang lại cho chúng ta là gì nếu không phải là tự do khỏi tội lỗi, tự do
khỏi đam mê, tự do khỏi ích kỷ, tự do khỏi danh vọng, tiền bạc và tất cả những
gì ràng buộc con người...
Suy niệm: Tác giả muốn đề cập đến một khía cạnh
khác: "Chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ"Ở đời, vẫn thường nghe có
câu: "Chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ". Lẽ thường tình, đã cho
thì phải nhận lại. Không nhiều thì ít, ai cũng muốn nếu mình cho đi cái gì đó,
giúp ai điều gì đó, chí ít cũng phải được lời cám ơn, hay là chút gì đó, hay là
..., hay là ..v..v. Tóm lại, chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ.
Lại nói nếu đã cho ai mà không đòi hỏi gì, có khi
lại còn bị cho là "người kỳ lạ", "sao lại có người như thế
nhỉ?". Vì lẽ cũng không ai muốn nợ ai điều gì cả. Vậy chẳng khác gì lại rơi
vào tình huống của nhân vật trong câu chuyện. Cho mà không nhận, người nhận sẽ
thiếu nợ, nhưng nếu nhận rồi, người cho lại mất tự do, vì đã nhận phần đền bù
của mình. Bởi mọi sự so sánh đều là khập khiễng, hai người chắc chắn sẽ nợ
nhau.
Thế nhưng nhân vật đã chọn cho mình phương cách
chẳng phải là rất khôn ngoan sao. Hy sinh chính mình để được ích cho tha nhân.
Và món nợ anh làm chủ, đó là món nợ tình thân, món nợ tình yêu anh đã ban tặng.
Món nợ này, chẳng thể nào có thể hòa giải để hết được; nhưng nó sẽ biến đổi
thành mối dây liên kết những con người này lại. Người lạ thành anh em, thù địch
thành bạn hữu. Hóa ra người cho không biếu không lại trở thành chủ nợ tình yêu
vĩ đại. Và đúng vậy "Chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ". Một lựa
chọn thật khôn ngoan.
Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì
nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác (Ga
12,24)
Cầu nguyện:
Mỗi người được sinh ra trên trái đất này đã được
ban cho quyền tự do, quyền bình đẳng và tình yêu thương. Ước mong sao mỗi người
biết trân trọng giá trị đó của bản thân và đem nó sinh ích cho nhân loại.